CÔNG ÁN:

Một hôm Vi Sơn kêu viện chủ, viện chủ liền đến.
Vi Sơn bảo:
- Ta kêu viện chủ ngươi đến làm gì?
Viện chủ không đáp được.
Lại khiến thị giả kêu chủ tọa, chủ tọa liền đến.
Sơn bảo:
- Ta kêu chủ tọa ngươi đến làm gì? Chủ tọa cũng không đáp được.

LỜI BÀN:

Thiệt lưỡi không xương nhiều đường ngoa ngạnh, ví bằng lưỡi có xương, thì đở khổ cho viện chủ và chủ tọa biết mấy. Chỉ vì không hiểu nổi chổ ngọa ngạnh của Vi Sơn, nên đã không đáp được. Ở đây, thử hỏi sự ngọa ngạnh ấy ở chổ nào?

LỜI TỤNG:

Thật ngữ ngoa ngôn
Đánh hỏng tai Tăng
Lừa đảo ý căn
Xem ra hiệu nghiệm.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011
0 nhận xét
categories: | | edit post


CÔNG ÁN:

Tăng hỏi Triệu Châu:
- Thế nào là Đảnh Diệu Phong?
Châu bảo:
- Không đáp lời ông.
Tăng hỏi:
- Vì sao không đáp?
Châu bảo:
- Nếu ta đáp thì sẽ bị rơi xuống đất.
Vân Môn đáp ngay:
- Hòa Thượng Câu Chi.

LỜI BÀN:

Một tung một hứng, một giữ một buông, một chém một tha, tỏ ra không lão nào được, không lão nào không được. Nhưng thử hỏi Hòa Thượng Câu Chi mang ý chỉ gì?

LỜI TỤNG:

Sừng sững thái hư Đảnh Diệu Phong
Trông vời muốn gặp được nguồn Tông
Tiến lui không bước đường không có
Nhờ lão ra tay mở một đường.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011
0 nhận xét
categories: | | edit post

nhạc nền

Video - Phim

About Me

Ảnh của tôi
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.