CÔNG ÁN:


Tăng hỏi Tào Sơn:
- Thế nào là không đao kiếm?
Sơn bảo:
- Không phải do ta luyện mà thành.
Tăng hỏi:
- Dụng của nó như thế nào?
Sơn bảo:
- Gặp nó thì mất mạng.
Tăng hỏi:
- Không gặp thì sao?
Sơn bảo:
- Đầu cũng rơi.
Tăng hỏi:
- Gặp mà mất mạng là chuyện dĩ nhiên, nhưng không gặp làm sao rơi đầu?
Sơn bảo:
- Không thấy đạo gồm thâu tất cả hay sao?
Tăng hỏi:
- Sau cùng thì sao?
Sơn bảo:
- Mới biết có kiếm này.

LỜI BÀN:


Về dụng của kiếm đao, khi gặp chúng thì tán thân mất mạng, đó là chuyện thường tình; nhưng không gặp đau kiếm, cũng tán mạng rơi đầu, đó là chuyện khó chấp nhận được. Tuy nhiên, ở đây nếu rã chỗ hiểm hóc của không đạo kiếm không do việc luyện mà thành, thì kiếm kia xin tha, và sẽ biết kiếm này mỗi người tự có.

LỜI TỤNG:


Nếu biết không đao cùng không kiếm
Dụng này thâu cả cõi đại thiên
Thì cả chúng sanh trong ba cõi
Rơi đầu sanhtử Phật xin cam.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014
1 nhận xét
categories: | | edit post


 


CÔNG ÁN:


Nam Tuyền dạy chúng:
- Ba đời chư Phật không biết có; con Li Nô, con trâu trắng thì biết có.

LỜI BÀN:


Lão Nam Tuyền ăn cơm Phật, mặc áo Phật, ở nhà Phật, mà mở miệng ra không còn thể thống nào cả. Thử hỏi, vì sao có việc ăn cháo đá bác như thế? Nếu thấu được thì chẳng có việc gì phải nói, còn không thì tỏ ra con Li Nô con trâu trắng kia cũng trở thành bịa xạo.

LỜI TỤNG:


Thức mà cứ nói chuyện trong mơ
Chư Phật ba đời ở tận mô?
Những việc linh tinh xin gát lại
Đông lạnh đang về mang áo vô.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014
0 nhận xét
categories: | | edit post






 


CÔNG ÁN:


Động Sơn cùng Vân Cư qua sông, Động Sơn hỏi:
- Nước sâu thế nào?
Vân Cư đáp:
- Không ướt.
Sơn bảo:
- Người thô.
Vân Cư bảo:
- Thỉnh sư nói cho.
Sơn bảo:
- Chẳng khô.

LỜI BÀN:


Ở đây, nếu hiểu theo kiến giải cua từng lão thì tỏ ra không lão nào đúng. Vậy, sự hiểm hóc của nước sâu ở chổ nào? Vì hai lão chỉ bày trò nửa vời, nhưng chính vì sự nửa vời này, mà đưa chúng đến chỗ dung hội.

LỜI TỤNG:


Một lão không ướt một lão không khô
Hai lão đánh lừa bà con chòm xóm
Ví rằng nói lại không ướt không khô
Hai lão chung lời Phật kia tha tội.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014
0 nhận xét
categories: | | edit post





CÔNG ÁN:


Có Thiền khách ở phương Nam đến hỏi Quốc Sư:

- Phật pháp thế gian là gì?

Huệ Trung Quốc Sư đáp:

- Thân tâm nhất như, ngoài tâm không khác. Vân Môn nói:

Núi sông đại địa nơi nào có?

LỜI BÀN:


Quốc Sư đã dốc hết sở trường của mình để trả lời một câu hỏi, tỏ ra không phải là một chuyện dễ. Còn lão Vân Môn, cũng muốn tỏ ra cái sở trường của mình. Nhưng than ôi ! Lão đã dốc ra hết sức mình, mà vẫn đẻ đứa con thiếu tháng. Ở đây, thử hỏi cái thiếu tháng này ở chỗ nào?

LỜI TỤNG:


Tâm vật nhất như pháp tánh đồng

Ngàn sai vạn biệt vốn dung thông

Núi sông đại địa nơi nào có

Pháp tánh thế gian nơi nào không?

 
 
 

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Năm, 23 tháng 1, 2014
0 nhận xét
categories: | | edit post


 

CÔNG ÁN:

Phong Huyền bảo rằng:

- Nếu lập một Trần thì nước nhà hưng thịnh còn chẳng lập một Trần thì nước mất nhà tan.

Tuyết Đậu dựng trượng bảo:

- Té ra cùng sanh cùng tử với nạp tăng.

LỜI BÀN:


Việc lập một Trần hay không lập một Trần, việc nước mất nhà tan, hay nước nhà hưng thịnh, chúng không can hệ gì đến pháp tánh thế gian. Cho dù lão Thích Ca có ra đời đi nữa, cũng không làm ngược đi được, vì sự tồn sinh hóa diệt của chúng vẫn như nhiên tự tại. Nếu hiểu được chỗ này, thì sống cho ra sống, chết cho ra chết.

LỜI TỤNG:


Ví rằng tứ đại thiếu một thân

Sừng thỏ lông rùa dư nửa cân

Thử hỏi thế gian còn hay mất

Tứ sanh nào bận việc của duyên.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014
0 nhận xét
categories: | | edit post

nhạc nền

Video - Phim

About Me

Ảnh của tôi
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.