CÔNG ÁN:

Vân môn cầm trượng giơ lên bảo:

- Kinh dạy phàm phu cho là thật có, Nhị thừa bảo là không, Duyên giác gọi là huyễn có, Bồ tát bảo đương thể tức không".

- Còn Vân môn bảo:

Nạp Tăng thấy trượng kêu là cầm trượng, đi là đi, ngồi là ngồi, nhưng tất cả không được tâm đắm nhiễm.

LỜI BÀN:

Vân Môn hễ mở miệng ra là nói hoạch toẹt tất cả, không chừa một chỗ nào cho người sau mở miệng. Không phải sao khi ông bảo: "Tất cả không động tâm đắm nhiễm." Thử hỏi, nếu không động tâm đắm nhiễm, thì làm gì có những thứ rắc rối đó; mà tự nhiên cầm trượng kêu là cầm trượng, đi kêu là đi, ngồi kêu là ngồi.

LỜI TỤNG:

Trời rơi trong đáy mắt

Trăng hiện cuối làn mi

Muôn kiếp không nói chi

Nghĩ sao không vướng ý

Nói sao không vướng lời

Động thân không vướng mắc

An lành một kiếp vui.



Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010
0 nhận xét
categories: | | edit post


CÔNG ÁN:

Có người hỏi Mã Tổ:

- Tâm tức Phật, vậy tâm nào là Phật ?

Mã tổ bảo :

- Ông nghi cái nào không phải Phật chỉ xem?

Người kia không đáp được.

LỜI BÀN:

Người hỏi căn cứ vào câu: " Tâm tức Phật, Phật tức tâm." Nên hỏi tâm nào là Phật . Tổ bảo: "Ông nghi nào không phải Phật chỉ xem? "

Người hỏi vì mê nên khởi lên tâm phân biệt nên có ngăn cách; vì có sự ngăn cách nên có sự nghi ngờ. Ở đây, để phá tâm phân biệt, Mã Tổ không trả lời dong dài lôi thôi, mà chỉ hỏi ngược lại để chẹn họng kẻ hỏi, từ đó đã thông cho họ.

LỜI TỤNG:

Tâm tức Phật là một

Càng ngăn cách đôi đường

Phật tức tâm là khác

Trưởng dưỡng u mê thường



Không một cũng không khác

Ung dung bước quàng xiêng

Không vướng cũng không mắc

Cửa Tổ rộng thênh thang.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Bảy, 19 tháng 6, 2010
0 nhận xét
categories: | | edit post



CÔNG ÁN:

Trên đường đi Lễ Châu. Đức Sơn hỏi một lão bà để mua đồ ăn điểm tâm. Lão bà hỏi:

- Trong xe của Đại Đức chở sách vở gì đó?

Đức Sơn đáp:

- Mấy bộ sớ sao kinh Kim Cang.

Lão bà nói:

- Cứ như trong kinh dạy: " Tâm hôm qua bắt không được, tâm hôm nay bắt không được, tâm ngày mai bắt không được." Vậy, Đại Đức điểm tâm là điểm tâm nào? Đức Sơn khôngđáp được.

LỜI BÀN:

Đường đường là một chiến tướng tài ba của Giáo Tông, mà không qua nỗi gót giày của lão bà; vậy mà đòi đi dập tắt yếu chỉ Giáo ngoại biệt truyền của Thiền Tông không biết tự hổ. Tuy nhiên lúc ấy nếu có ta, thì cũng gỡ gạt được phần nào cho Đức Sơn chứ chẳng phải không. Thử hỏi, lúc bấy giờ lão bà có đủ sức đem hết tài ba và vốn liếng của cả một đời, chỉ cần điểm vào chỗ không bắt được đó; hỏi lão bà có làm được việc đó không? Nếu lão bà làm được việc đó, thì tự nhiên Đức Sơn đã điểm tâm rồi; cần gì phải lăng xăng chạy ngược chạy xuôi đến Long Đàm làm gì?

Tuy nhiên, xin lão bà cứ điểm cái tâm đang đói của gã đi, kẽo không gã chết mất, thì lão bà sẽ ân hận, gã cũng không nhắm mắt được để gặp Đạt Ma Tổ Sư, và lúc đó lão bà sẽ được an ủi phần nào khi đọc Kinh Văn Thù.

LỜI TỤNG:

Phương tiện lại phương tiện

Văn thù Phật nói sao?

Chớ chấp lầm phương tiện

Kim Cang Phật nói nào?

Tâm đâu lão bà điểm

Tâm đâu Đức Sơn tìm?

Không kẹt tìm và điểm.

Điểm tâm cho gã đi.


Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Năm, 17 tháng 6, 2010
0 nhận xét
categories: | | edit post


Một hôm ngoại đạo mang hoa đến dâng Phật, thỉnh Phật khai thị.

Phật bảo:

- Buông hoa xuống.

Ngoại đạo buông hoa xuống.

Phật bảo:

- Buông tay xuống.

Ngoại đạo buông tay xuống.

Phật bảo:

- Buông thân xuống.

Ngoại đạo đang lưỡng lự.

Phật quở:

- Buông không được thì gánh lên đi.

Ngoại đạo hốt nhiên đại ngộ.

LỜI BÀN:

- Lão Thích Ca tới tấp dồn người vào mép rìa sống chết của hố thẳm.Thử hỏi, kẻ ngoại đạo kia còn tiếc nuối cái chi mà không buông thân vào hố thẳm? Ở đây, nếu thấy rõ chổ vướng mắc này thì tự nó là một trở ngại cho đương sự, vừa là một cơ hội quyết định cuối cùng, nhờ đó lão Thích Ca vớt vát phần nào cái thất bại ban đầu của mình, và quyết định tung ra một cú nghịch lý tối hậu, để ngoại đạo tự lặn hụp trong cái đánh phủ đầu này, mà mở cho mình một con đường sống.

LỜI TỤNG:

Xưa nay muôn vật vốn dung thông

Chướng ngại do vì chấp có không

Muốn đạt đến nơi thường tự tại

Chẳng cần gánh lấy chẳng cần buông.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Hai, 14 tháng 6, 2010
0 nhận xét
categories: | | edit post

LỜI TỰA



Phật tức tâm, tâm tức Phật; Phật vốn không tâm, tâm không Phật: không tâm, không Phật, không vật v.v… những lập ngôn như vậy, luôn luôn vang vọng không ngừng giữa hố thẳm không đáy của Hư không. Đó là những âm hưởng mời mọc, nhưng không có tính cách biểu thị đường đi nước bước cho lối vào. Vì Thiền tự nó là một bến bờ hiểm ách của hố thẳm Hư không, không có cửa vào. Nhưng nếu ai muốn dấn bước vào, thì cứ nhắm vào phía trong mà xông thẳng dù có cửa hay không có cửa.

Ở đây nếu có ai gan dạ, làm chủ được mình, thì cứ thế an nhiên nhảy vào Hố Thẳm. Lúc này, nếu có chư Phật ba đời, 28 vị Tổ Tây Thiên, hay các vị Tổ Đông Độ hợp nhau kéo lại thì cũng chẳng được nào. Còn nếu không làm chủ được mình, dù có liều mạng cất chân lên để nhảy vào, thì chân kia vẫn cất không lên; cho dù các lão có hợp nhau để xô, cũng không thể nào lay chuyễn.

Đại Lãn tôi, nhân những người học đạo, họ muốn khám phá Hố- Thẳm hư không của chính mình, nên mượn những công án ngày xưa, để làm chìa khóa mở tung cửa vô minh giúp họ. Ở đây, họ có dám nhảy vào hay không, đều tùy thuộc vào chính họ.

Tuy nhiên chúng ta mỗi người ít ra một lần dấn bước, để thể nghiệm bước tiến tâm linh; cho dù tán thân mất mạng đi nữa. Đó là con đường duy nhất để nhảy vào Hố- Thẳm hư không của cuộc sống mà tìm lại DIỆN MỤC của chính mình.

Đầu sào trăm thước

Hố thẳm buông tay

Chết đi sống lại

Muôn kiếp nào phai.


GIÀ LAM mùa an cư 1988.

ĐẠI- LÃN

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010
0 nhận xét
categories: | | edit post




Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A-di-đà Phật





Kính lạy Giác linh Thầy!

Đáng lý con đã về Bình Định hầu thăm sức khỏe Thầy, khi hay tin Thầy bệnh nặng đang nằm điều trị bệnh tại bệnh viện đa khoa Quynhơn Bình Định, nhưng vì có những vấn đề tế nhị nhạy cảm không tiện đối với con nên con đành thất lễ và, cũng vì vậy mà con đành ôm lòng ân hận khôn nguôi! Những điều con muốn bộc bạch cùng Thầy về những gì mà Thầy đã cùng Thầy Tuệ Sỹ và con bàn về hiện tình Giáo Hội trong chiều hướng đấu tranh và phát triển Văn hóa, Giáo dục, Nhân sự cho tương lai của Giáo hội trước đây.

Kính lạy Giác Linh Thầy!

Trước hết chúng con xin sám hối tất cả những gì Thầy đã dạy mà chúng con chưa hoàn thành được, cho dù chúng con có bất cứ lý do gì đi nữa thì điều đó chúng con cũng thấy có lỗi, mong Thầy tha thứ cho chúng con!

Kính lạy Giác Linh Thầy!

Không phải chúng con lười biếng tư duy hay không có năng lực để tìm ra đường lối phát triển về Văn hóa, Giáo dục, đào tạo nhân sự cùng phương pháp phát triển cho hạ tầng cơ sở Giáo Hội trong tương lai. Tuy chúng con đã từng bàn bạc và đề ra phương án cho nhũng sự việc mà Thầy quan tâm đặc biệt đó, nhưng vì hoàn cảnh đặt biệt mà chúng con không thể thực hiện được những điều Thầy mong muốn:

- Về Văn hóa, Giáo dục thì chúng con đang tiến hành tiếp tục phát triển mở rộng việc in ấn và phát hành trong cũng như ngoài nước ba tờ báo: Tập san Nghiên cứu Phật học, Tập san Pháp luân và tập san Hoằng pháp và những gì thuộc về văn hóa nếu có điều kiện cùng các cơ sở giáo dục hiện đang hiện hành từ sơ cấp cho đến cao đẳng như Phật giáo Thừa Thiên Huế đã và đang duy trì và mở rộng thêm. Song song với việc giáo dục này Theo lời Thầy dạy chúng con đang tiến hành mời Giáo sư và người đứng ra trực tiếp điều hành một Đại học Phật giáo sẽ được mở ra tại Tu Viện Nguyên Thiều, ban đầu theo như lời dạy của Thầy là Đại hoc gia giáo và, sau đó sẽ chính thức thành lập một Đại học Phật giáo thực thụ tại nơi đây.

- Về vấn đề đào tạo nhân sự cho Giáo hội từ Trung ương cho đến địa phương, chúng con cũng sẽ đào tạo song song với việc đào tạo của giáo dục. Chính người của giáo dục sẽ được đào tạo qua tập huấn để trở thành những vị lãnh đạo Giáo hội có học sau này cho Giáo hội, tùy theo khuynh hướng của từng người theo đó chúng ta đào tạo họ.

- Về phát triển Giáo hội, chúng con cũng bắt đầu thành lập các Giáo hội địa phương theo hướng đi của Giáo hội từ Trung ương xuống Miền, Tĩnh, Quận, Huyện, Xã, Thôn xóm và, chúng con sẽ lấy các Giáo hội hạ tầng cơ sở làm nền tảng để nắm giữ bổn đạo và người dân qua phương thức cộng tác với Từ thiện xã hội. Chỉ có phương pháp này chúng ta mới tạo được uy tín cho các vị trụ trì, hay các giáo hội đại phương đối với dân chúng và Phật tử địa phương mà thôi. Khi chúng ta tạo uy tín và mọi sự tin tưởng của người dân và bổn đạo địa phương thì việc nắm giữ bổn đạo và kết nạp bổn đạo mới cho Giáo hội rất là dễ dàng. Đó là những gì chúng con đã và đang tiến hành thực hiện như việc thành lập các Giáo hội địa phương, và sắp sửa tiến hành việc mời nhân sự cho việc thành lập Đại học Phật giáo thì đùng một cái chuyện thanh lọc nội bộ ra đời và, như thế là công việc mà trước đó Thầy đã gợi ý cho chúng con làm bị sụp đổ hết và, chúng con hiện đang phải chịu oan đủ thứ nữa.

Kính lạy giác Linh Thầy!

Tiếng oan thì chúng con không sợ! Dù ai có bảo chúng con là thế này hay thế nọ đi chăng nữa! Thì chúng con vẫn là chúng con, không nô lệ cho bất cứ thế lực nào hết. Chỉ tiếc và ân hận là chúng con chưa trình lên Thầy những điều mà chúng con chỉ được phép trình mà không biện bạch; nhưng những điều đó chúng con cũng không làm được. Đó là điều mà chúng con ân hận, nuối tiếc và, chúng con lúc nào cũng cảm thấy chúng con có lỗi với Thầy rất nhiều! Chúng con xin lạy Thầy tha thứ cho chúng con.

Kính lạy giác linh Thầy!

Con rất buồn! khi Giáo hội đang cần Thầy, một vị Thầy lãnh đạo có tinh thần từ bi hỳ xả bao dung độ lượng đối với những thuộc hạ cấp thấp của mình, Thầy có một cái nhìn thấy xa trông rộng, biết tiến thối đúng lúc, biết làm cách nào để phát triển Giáo hội theo chiều hướng ra sao? Biết cách đào tạo nhân tài cho tương lai, biết kết hợp văn hóa và giáo dục cho những phát triển đi lên của Giáo hội. Nhưng giờ đây Thầy đã bỏ Giáo hội ra đi, chúng con biết làm sao đây!? Con quỳ lạy trước kim quan của Thầy mà hai giòng lệ tự nhiên cứ tuôn trào! Con khóc cho vô minh đủ thứ: cho chính con, cho mọi người, cho những bất hạnh của Giáo hội! Cho Phật giáo Việt nam! Một lần nữa con xin kính lạy giác linh Thầy từ bi chứng giám cho lòng thành của chúng con và, tha thứ lỗi cho chúng con. Chúng con nguyện cầu Giác linh Thầy trực vãng lạc bang, thừa sự Phật Di Đà hồi nhập ta-bà hướng dẫn đàn hậu lai chúng con xa lìa biển khổ.



Tu Viện Nguyên Thiều, Bình Định

Ngày 07/07/2008 (05/06/2008 A.L)



Đệ tử

Khấp bái,



Thích Đức Thắng.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Hai, 7 tháng 6, 2010
0 nhận xét
categories: | | edit post

nhạc nền

Video - Phim

About Me

Ảnh của tôi
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.