LỜI TỰA



Phật tức tâm, tâm tức Phật; Phật vốn không tâm, tâm không Phật: không tâm, không Phật, không vật v.v… những lập ngôn như vậy, luôn luôn vang vọng không ngừng giữa hố thẳm không đáy của Hư không. Đó là những âm hưởng mời mọc, nhưng không có tính cách biểu thị đường đi nước bước cho lối vào. Vì Thiền tự nó là một bến bờ hiểm ách của hố thẳm Hư không, không có cửa vào. Nhưng nếu ai muốn dấn bước vào, thì cứ nhắm vào phía trong mà xông thẳng dù có cửa hay không có cửa.

Ở đây nếu có ai gan dạ, làm chủ được mình, thì cứ thế an nhiên nhảy vào Hố Thẳm. Lúc này, nếu có chư Phật ba đời, 28 vị Tổ Tây Thiên, hay các vị Tổ Đông Độ hợp nhau kéo lại thì cũng chẳng được nào. Còn nếu không làm chủ được mình, dù có liều mạng cất chân lên để nhảy vào, thì chân kia vẫn cất không lên; cho dù các lão có hợp nhau để xô, cũng không thể nào lay chuyễn.

Đại Lãn tôi, nhân những người học đạo, họ muốn khám phá Hố- Thẳm hư không của chính mình, nên mượn những công án ngày xưa, để làm chìa khóa mở tung cửa vô minh giúp họ. Ở đây, họ có dám nhảy vào hay không, đều tùy thuộc vào chính họ.

Tuy nhiên chúng ta mỗi người ít ra một lần dấn bước, để thể nghiệm bước tiến tâm linh; cho dù tán thân mất mạng đi nữa. Đó là con đường duy nhất để nhảy vào Hố- Thẳm hư không của cuộc sống mà tìm lại DIỆN MỤC của chính mình.

Đầu sào trăm thước

Hố thẳm buông tay

Chết đi sống lại

Muôn kiếp nào phai.


GIÀ LAM mùa an cư 1988.

ĐẠI- LÃN

Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010
categories: | edit post

0 nhận xét

nhạc nền

Video - Phim

About Me

Ảnh của tôi
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.