Một hôm ngoại đạo mang hoa đến dâng Phật, thỉnh Phật khai thị.
Phật bảo:
- Buông hoa xuống.
Ngoại đạo buông hoa xuống.
Phật bảo:
- Buông tay xuống.
Ngoại đạo buông tay xuống.
Phật bảo:
- Buông thân xuống.
Ngoại đạo đang lưỡng lự.
Phật quở:
- Buông không được thì gánh lên đi.
Ngoại đạo hốt nhiên đại ngộ.
LỜI BÀN:
- Lão Thích Ca tới tấp dồn người vào mép rìa sống chết của hố thẳm.Thử hỏi, kẻ ngoại đạo kia còn tiếc nuối cái chi mà không buông thân vào hố thẳm? Ở đây, nếu thấy rõ chổ vướng mắc này thì tự nó là một trở ngại cho đương sự, vừa là một cơ hội quyết định cuối cùng, nhờ đó lão Thích Ca vớt vát phần nào cái thất bại ban đầu của mình, và quyết định tung ra một cú nghịch lý tối hậu, để ngoại đạo tự lặn hụp trong cái đánh phủ đầu này, mà mở cho mình một con đường sống.
LỜI TỤNG:
Xưa nay muôn vật vốn dung thông
Chướng ngại do vì chấp có không
Muốn đạt đến nơi thường tự tại
Chẳng cần gánh lấy chẳng cần buông.
0 nhận xét