CÔNG ÁN:

Trên đường đi Lễ Châu. Đức Sơn hỏi một lão bà để mua đồ ăn điểm tâm. Lão bà hỏi:

- Trong xe của Đại Đức chở sách vở gì đó?

Đức Sơn đáp:

- Mấy bộ sớ sao kinh Kim Cang.

Lão bà nói:

- Cứ như trong kinh dạy: " Tâm hôm qua bắt không được, tâm hôm nay bắt không được, tâm ngày mai bắt không được." Vậy, Đại Đức điểm tâm là điểm tâm nào? Đức Sơn khôngđáp được.

LỜI BÀN:

Đường đường là một chiến tướng tài ba của Giáo Tông, mà không qua nỗi gót giày của lão bà; vậy mà đòi đi dập tắt yếu chỉ Giáo ngoại biệt truyền của Thiền Tông không biết tự hổ. Tuy nhiên lúc ấy nếu có ta, thì cũng gỡ gạt được phần nào cho Đức Sơn chứ chẳng phải không. Thử hỏi, lúc bấy giờ lão bà có đủ sức đem hết tài ba và vốn liếng của cả một đời, chỉ cần điểm vào chỗ không bắt được đó; hỏi lão bà có làm được việc đó không? Nếu lão bà làm được việc đó, thì tự nhiên Đức Sơn đã điểm tâm rồi; cần gì phải lăng xăng chạy ngược chạy xuôi đến Long Đàm làm gì?

Tuy nhiên, xin lão bà cứ điểm cái tâm đang đói của gã đi, kẽo không gã chết mất, thì lão bà sẽ ân hận, gã cũng không nhắm mắt được để gặp Đạt Ma Tổ Sư, và lúc đó lão bà sẽ được an ủi phần nào khi đọc Kinh Văn Thù.

LỜI TỤNG:

Phương tiện lại phương tiện

Văn thù Phật nói sao?

Chớ chấp lầm phương tiện

Kim Cang Phật nói nào?

Tâm đâu lão bà điểm

Tâm đâu Đức Sơn tìm?

Không kẹt tìm và điểm.

Điểm tâm cho gã đi.


Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Năm, 17 tháng 6, 2010
categories: | edit post

0 nhận xét

nhạc nền

Video - Phim

About Me

Ảnh của tôi
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.