CÔNG ÁN:
Lâm Tế nghe Đức Sơn đời thứ hai dạy chúng rằng:
- Nói được cũng bị ba mươi hèo, không nói được cũng bị ba mươi hèo.
Lâm Tế sai Lạc Phố đến hỏi: "nói được sao bị ba mươi hèo", và đợi khi nào ông ta đánh, liền tống cho ônh ta một tống, xem ông ta có ý gì?
Phố đến hỏi như lời dạy; Đức Sơn liền đánh, và Phố cũng tống lại cho một tống. Đức Sơn trở về phương trượng.
Phố đem việc này trình lại Lâm Tế.
Tế nói:
- Ta đã nghi trước cái lão hán này. Tuy nhiên, như vậy nhà ngươi đã thấu rõ Đức Sơn chưa?
Phố định nói liền bị Tế đánh.
LỜI BÀN:
Chỗ cơ mật của mình bị người khám phá, tỏ ra đáng hận thật. Nhưng nếu bị Lâm Tế khám phá thì chẳng nói làm chi, đằng này bị người dưới trướng của Lâm Tế phá thế mới đáng hận chứ. Tuy nhiên, nếu hiểu được chỗ khám phá này, thì hiểu được ba mươi hèo của Đức Sơn. Nói được không nói được là cái gì? Làm sao thoát?
LỜI TỤNG:
Cùng hội cùng thuyền chung một cửa
Trông vời muôn hướng hợp về chưa?
Ba mươi hèo nọ chi cho mệt
Chỉ một tống này tỏ mặt xưa.