CÔNG ÁN:
Tăng hỏi Tào Sơn:
- Thế nào là không đao kiếm?
Sơn bảo:
- Không phải do ta luyện mà thành.
Tăng hỏi:
- Dụng của nó như thế nào?
Sơn bảo:
- Gặp nó thì mất mạng.
Tăng hỏi:
- Không gặp thì sao?
Sơn bảo:
- Đầu cũng rơi.
Tăng hỏi:
- Gặp mà mất mạng là chuyện dĩ nhiên, nhưng không gặp làm sao rơi đầu?
Sơn bảo:
- Không thấy đạo gồm thâu tất cả hay sao?
Tăng hỏi:
- Sau cùng thì sao?
Sơn bảo:
- Mới biết có kiếm này.
LỜI BÀN:
Về dụng của kiếm
đao, khi gặp chúng thì tán thân mất mạng, đó là chuyện thường tình; nhưng không
gặp đau kiếm, cũng tán mạng rơi đầu, đó là chuyện khó chấp nhận được. Tuy
nhiên, ở đây nếu rã chỗ hiểm hóc của không đạo kiếm không do việc luyện mà
thành, thì kiếm kia xin tha, và sẽ biết kiếm này mỗi người tự có.
LỜI TỤNG:
Nếu biết không
đao cùng không kiếm
Dụng này thâu cả
cõi đại thiênThì cả chúng sanh trong ba cõi
Rơi đầu sanhtử Phật xin cam.