CÔNG ÁN:
Thạch Sương bảo:
- Cần phải biết một câu Giáo Ngoại Biệt Truyền.
Tăng hỏi:
- Một câu Giáo Ngoại Biệt Truyền là gì?
Sương đáp:
- Không phải câu.
LỜI BÀN :
Đã gọi là Giáo Ngoại Biệt Truyền, thì không lập văn tự, đã không lập văn tự thì làm gì có câu. Nhưng ở đây, tại sao Thạch Sương bảo cần phải biết một câu "không phải câu."
Đúng là lão Thạch Sương giỡ trò chơi chữ. Thử hỏi, lão đã cưu mang nó bao lâu rồi, sao không chịu mang xuống tuyền đài cho khỏe, lại đẻ ra nó làm gì khiến cho thiên hạ điên đầu? Ở đây, nếu hiểu câu "không phải câu" là một câu thì Thạch Sương vẫn tầm thường, chả có gì phải nói .
Nếu chúng ta thấu rõ được chúng, thì hiểu được Thạch Sương; còn không, thì dù có ra sức gõ cửa Không, cửa Không vẫn ù lì.
LỜI TỤNG:
Không phải câu tức là câu
Câu, không phải câu là câu
Vượt hai, không phải câu
Không phải câu là như thị.
0 nhận xét