CÔNG ÁN:
Một
hôm huệ năng bảo chúng rằng:
-
Ta có một vật không đầu không đuôi, không tên không chữ, không lưng không mặt;
các ngươi có biết không?
Thần
Hội bước ra thưa:
-
Đó là bản nguyên của chu Phật, Phật tánh của Thần Hội.
Huệ
Năng dạy:
-
Ta đã nói với con là không tên không chữ sao còn gọi bản nguyên Phật tánh! Như
vậy, con chỉ lấy cỏ che đầu mà đi, cũng chỉ là tông đồ biết kiến giải giỏi mà
thôi.
LỜI BÀN:
Lục
tổ đã đưa ra một cái bẩy để gài ngươi, chứng tả ông ta không phải một tên bán củi
quê mùa, mà là một gã thợ săn chính hiệu.
Thần
Hội đã bị mắt vào bẩy, chỉ vì tánh háo thắng; còn những người khác thì sao? Chẳng
thà như Thần Hội tiểu sư, thì đỡ ấm ức trong lòng, còn hơn là biết mà không dám
nói ra sợ bị kẹt vào bẩy, khó mà tiêu được. Đã thế, chẳng hơn gì Thần Hội tiểu
sư, chỉ vì tránh vào bên này nên bị kẹt vào bên kia. Ở đây, thử hạ một đáp án,
để gỡ gạc phần nào nổi ấm ức mọi người cùng tiểu sư Thần Hội được không? nếu im
lặng như mọi người, thì cũng bị mắt bẩy; còn nếu mở miệng ra, thì cũng bị mắt kẹt
như Thần Hội tiểu sư. Nếu thấu rõ được chỗ này, thì cũng có một vật như tổ sư
không khác, mà không bị kẹt vào vẫy. Hỏi nhưng không chờ đáp án.
LỜI TỤNG:
Duyên
kia không vướng vật dung thông
Ý
nọ không vướng thể pháp đồng
Ngàn
sai vạn biệt về một lối
Hiện
tiền không ngạn vật về không.