CÔNG ÁN:
Tăng
hỏi Triệu Châu:
- Chưa
có thế giới đã có tánh rồi. Thế giới hoại đi, tánh này không hoại. Vậy tánh
không hoại là gì?
Châu
đáp: - Bốn đại năm uẩn.
Tăng
thưa:
- Chúng
cũng bị hoại, vậy tánh không hoại là gì?
Châu
đáp: - Bốn đại năm uẩn.
LỜI BÀN:
Muôn
vật xưa nay vốn là không; vậy thì có cái gì để hoại, và có cái gì để không hoại?
Người hỏi thì chấp vào tánh mà bỏ quên đi sự tướng; cho nên không lý hội được
câu trả lời của Triệu Châu, và do đó chúng trở thành đối nghịch ngăn cách nhau.
Ở đây, nếu ai thấu rõ câu đáp của Châu, thì cùng với Châu chung bước; nếu không
thì tánh ở nơi nào mà biết hoại với không?
LỜI TỤNG:
Thế
giới hợp tan duyên khởi sanh
Nhờ
hoại cho nên tướng sanh thành
Nếu
ai biết được duyên trong ấy
Tánh
nọ muôn đời vẫn không sanh.
0 nhận xét