CÔNG ÁN:

Một hôm huệ năng bảo chúng rằng:
- Ta có một vật không đầu không đuôi, không tên không chữ, không lưng không mặt; các ngươi có biết không?
Thần Hội bước ra thưa:
- Đó là bản nguyên của chu Phật, Phật tánh của Thần Hội.
Huệ Năng dạy:
- Ta đã nói với con là không tên không chữ sao còn gọi bản nguyên Phật tánh! Như vậy, con chỉ lấy cỏ che đầu mà đi, cũng chỉ là tông đồ biết kiến giải giỏi mà thôi.

LỜI BÀN:

Lục tổ đã đưa ra một cái bẩy để gài ngươi, chứng tả ông ta không phải một tên bán củi quê mùa, mà là một gã thợ săn chính hiệu.
Thần Hội đã bị mắt vào bẩy, chỉ vì tánh háo thắng; còn những người khác thì sao? Chẳng thà như Thần Hội tiểu sư, thì đỡ ấm ức trong lòng, còn hơn là biết mà không dám nói ra sợ bị kẹt vào bẩy, khó mà tiêu được. Đã thế, chẳng hơn gì Thần Hội tiểu sư, chỉ vì tránh vào bên này nên bị kẹt vào bên kia. Ở đây, thử hạ một đáp án, để gỡ gạc phần nào nổi ấm ức mọi người cùng tiểu sư Thần Hội được không? nếu im lặng như mọi người, thì cũng bị mắt bẩy; còn nếu mở miệng ra, thì cũng bị mắt kẹt như Thần Hội tiểu sư. Nếu thấu rõ được chỗ này, thì cũng có một vật như tổ sư không khác, mà không bị kẹt vào vẫy. Hỏi nhưng không chờ đáp án.

LỜI TỤNG:

Duyên kia không vướng vật dung thông
Ý nọ không vướng thể pháp đồng
Ngàn sai vạn biệt về một lối
Hiện tiền không ngạn vật về không.

Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Ba, 19 tháng 4, 2016
categories: | edit post

0 nhận xét

nhạc nền

Video - Phim

About Me

Ảnh của tôi
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.